Anh Chỉ Là Một

/

Chương 69: Vén màn chân tướng

Chương 69: Vén màn chân tướng

Anh Chỉ Là Một

Xuân Phong Lựu Hỏa

32.466 chữ

12-07-2023

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tiệc sinh nhật của Thẩm Niệm Niệm mời rất nhiều người, có người thân trong nhà, có đám bạn thân của Thẩm Niệm Niệm, còn có mấy người bạn là minh tinh của Thẩm Sơ Ngôn.

Bởi vì có minh tinh đến, phóng viên giải trí cũng tới theo.

Biệt thự nhà họ Thẩm không chứa được nhiều người như vậy, vì thế bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ lớn nhất thành phố Giang.

Trong phòng thay quần áo, đám bạn thân vây quanh Thẩm Niệm Niệm, giúp cô ta sửa lại kiểu tóc, trang điểm, thay quần áo, đề tài trò chuyện là nhãn hàng hiệu nào đó vừa ra sản phẩm giới hạn, thiếu gia khôi ngô nhà ai vừa du học trở về, ai lấy siêu xe đưa các cô đi hóng gió.

Thẩm Niệm Niệm đầy bụng tâm sự, rất khó giống như trước kia, hòa nhập vào đám tiểu thư nhà giàu này, chuyện trò vui vẻ nhẹ nhàng với các cô ta.

Tất cả đều là công chúa được nâng như nâng trứng từ nhỏ, mà cô ta... Chỉ là con vịt xấu xí lẫn vào đàn thiên nga trắng.

Ngụy trang cùng lừa dối, cần phải trả một cái giá rất lớn.

Tất cả, thật sự đáng giá sao?

Quãng đời còn lại của cô ta, thật sự sẽ vượt qua cùng tên tội phạm giết người phát rồ kia sao?

Thẩm Niệm Niệm một mình đến nhà vệ sinh, đóng cửa lại, gọi cho Văn Dương: "Anh đang ở đâu?"

"Không cần xen vào, bữa tiệc bắt đầu, tôi sẽ đến đúng giờ."

"Anh đừng có xúc động." Thẩm Niệm Niệm cảnh cáo anh ta: "Chúng ta còn cách khác, không nhất thiết phải triệt đường sống như vậy!"

"Hôm nay là cơ hội tốt nhất, qua hôm nay, muốn xuống tay với cô ta rất khó khăn."

"Anh nghĩ cho kỹ!" Thẩm Niệm Niệm vội vàng nói: "Nếu anh xong đời, tôi cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu!"

"Muốn phú quý thì phải trải qua nguy hiểm." Văn Dương trầm giọng nói: "Chỉ cần lần này thành công, chúng ta có thể kê cao gối mà ngủ."

Điện thoại bị anh ta kết thúc, âm thanh tút tút truyền đến, nhịp tim Thẩm Niệm Niệm đập gia tốc, kinh hoàng không thôi.

Cô ta biết kế hoạch của Văn Dương, Thẩm Sơ Ngôn mời Giang Tỉnh Tỉnh đến tham gia tiệc sinh nhật, tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ, từ biệt thự Vọng Giang đến đây phải đi qua đường Tân Giang, một bên là sườn dốc, phía dưới chính là dòng sông cuộn trào mãnh liệt.

Đường Tân Giang có rất nhiều khúc cua, thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, xe lăn xuống sườn không phải số ít, tuyệt đối không có khả năng còn sống.

Văn Dương cùng đường bí lối, ra sát chiêu, anh ta muốn xuống tay với Giang Tỉnh Tỉnh ở con đường này, nếu thành công, anh ta sẽ trực tiếp đến tham gia tiệc sinh nhật, bữa tiệc long trọng này có thể hấp dẫn đông đảo giới truyền thông, cũng sẽ mang đến chứng cứ ngoại phạm cho anh ta, chỉ cần anh ta hành động sạch sẽ là có thể nhẹ nhàng thoát khỏi tội danh mưu sát.

Đoạn đường kia rất hẻo lánh, chờ khi thi thể Giang Tỉnh Tỉnh được phát hiện trên sông thì không biết là khi nào.

Cho nên Văn Dương mới nói, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhịp tim Thẩm Niệm Niệm đập rất nhanh, ở đại sảnh bữa tiệc, nhìn bạn bè thân thích đang lần lượt bước vào, cô ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vô cùng bất ổn.

Nếu chuyện này thành công, cô ta có thể an ổn ngồi ở vị trí tiểu thư nhà họ Thẩm, không có ai có thể uy hiếp đến cô ta.

Nhưng nếu thất bại... Tất cả sẽ kết thúc.

Cô ta run rẩy cầm điện thoại, gọi cho anh mình - Thẩm Sơ Ngôn.

Cho tới nay, Thẩm Sơ Ngôn là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, chỉ cần nghe được giọng anh, trái tim cô ta có thể bình yên.

Nếu nói nhà họ Thẩm là của cải có được ngoài dự liệu của cô ta, thì có được một người anh tốt như Thẩm Sơ Ngôn, chính là sự vui sướng bên cạnh của cải.

Cả đời này, Thẩm Niệm Niệm hận rất nhiều người, nhưng người duy nhất cô ta từng yêu, chính là anh cô ta - Thẩm Sơ Ngôn.

Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Thẩm Sơ Ngôn truyền đến: "Sao thế?"

"Anh, chừng nào anh đến, rất nhiều bạn của anh đã đến đây, em không quen họ, đang chờ anh giới thiệu đấy."

Thẩm Sơ Ngôn nói: "Đang ở trên đường, sắp tới rồi."

"Đến chỗ nào rồi?"

"Đường Tân Giang."

"Đường... Tân Giang?!"

"Ừ, anh đi đón Giang Tỉnh Tỉnh."

"Anh nói... Giang Tỉnh Tỉnh, anh đi đón cô ta? Vì sao anh không nói cho em! Sao anh lại đi đón cô ta!"

"Thẩm Niệm Niệm, đừng ầm ĩ nữa." Thẩm Sơ Ngôn trách mắng: "Là em kêu anh mời minh tinh đến, quên rồi sao?"

"Anh, anh nghe em nói, giờ anh mau chóng vứt cô ta xuống, nhanh chân rời khỏi đó đi!"

Trong giọng nói của Thẩm Sơ Ngôn mang theo sự tức giận: "Hôm nay là sinh nhật em, đã bao nhiêu năm rồi, có gì em muốn mà anh không cho em, vì sao em luôn như vậy, ầm ĩ khiến tất cả mọi người khó xử, trong lòng em mới thoải mái sao!"

"Anh!" Giọng Thẩm Niệm Niệm tràn ngập sự tuyệt vọng, thậm chí là nghẹn ngào: "Anh, em xin anh, anh mau rời khỏi nơi đó được không, em xin anh đấy!"

Âm thanh tút tút vang lên, Thẩm Sơ Ngôn đã cúp điện thoại.

Thẩm Niệm Niệm nôn nóng đến mức nước mắt trào ra, cô ta lập tức bấm số Văn Dương, bàn tay run rẩy cầm điện thoại không nổi: "Giờ anh lập tức dừng kế hoạch, anh tôi đi đón Giang Tỉnh Tỉnh! Anh không thể làm vậy!"

Dường như Văn Dương đã đoán trước được, hừ lạnh một tiếng: "Vậy vừa hay, không phải em nói anh em hoài nghi em sao, đưa một người là đưa, đưa hai người cũng là đưa, tôi sẽ đưa hai anh em này cùng đi gặp Diêm Vương, xóa bỏ hoàn toàn tai họa ngầm."

"Không được đụng đến anh tôi!" Thẩm Niệm Niệm hét lên: "Tôi xin anh, xem như tôi cầu xin anh, anh tôi sẽ không nói đâu! Đừng ra tay với anh ấy!"

"Muộn rồi."

Đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Niệm nghe thấy tiếng cười phát rồ của Văn Dương, còn kèm theo tiếng gió vùn vụt.

Cô ta vội vàng hỏi: "Giờ anh đang ở đâu?"

Trước mặt Văn Dương là đường cái trống trải, bên cạnh đường cái là con sông chảy xiết, trên sông thường có thuyền đi qua, ống khói vươn cao, âm thanh như tấu lên một bản nhạc hùng tráng.

Văn Dương đứng bên cạnh xe, đeo kính râm, ném điện thoại đi, dòng nước cuộn trào mãnh liệt nhanh chóng bao vây chiếc điện thoại, mất tăm mất tích.

Thẩm Niệm Niệm để điện thoại xuống, cảm xúc sợ hãi cùng bi thương tựa như dã thú nuốt sống cô ta, cô ta điên cuồng gọi cho Thẩm Sơ Ngôn, Thẩm Sơ Ngôn từ chối cuộc gọi, sau đó tắt máy.

Cô ta đỡ bàn ngồi xuống, toàn thân run rẩy, giữa trán rịn ra mồ hôi lạnh.

"Niệm Niệm, cậu sao thế, sắc mặt khó coi lắm." Có cô gái đến bên cạnh Thẩm Niệm Niệm, cười nói: "Mau đến xem bánh kem bọn mình chuẩn bị cho cậu, ba tầng đấy!"

"Cút ngay! Cách xa tôi một chút!" Thẩm Niệm Niệm phát điên, hét lớn: "Cút đi! Cút hết cho tôi!"

"Gì chứ..." Mấy cô gái kia khó hiểu, nhưng biết tính tình Thẩm Niệm Niệm kỳ quặc, cũng không muốn làm chỗ phát tiết cho cô ta, lôi kéo nhau rời khỏi.

Thẩm Niệm Niệm cười lạnh, nhìn đại sảnh xa hoa tráng lệ bên dưới, cả trai lẫn gái, đồng hồ nổi tiếng túi xách hàng hiệu, trang sức châu báu, trên mặt là nụ cười giả dối, lá mặt lá trái...

Tất cả sự thật đều bị sự dối trá che dấu, ai ai cũng mang cho mình một cái mặt nạ, bên ngoài tâng bốc lẫn nhau, trong lòng lại thầm cười nhạo đối phương không bằng mình.

Đây là cuộc sống hơn hai mươi năm qua của cô ta, mà từ nay về sau, ngày nào cô ta cũng phải sống như thế.

Thẩm Sơ Ngôn, là người thật lòng duy nhất trong hai mươi tư năm qua.

Anh quan tâm, yêu thương cô ta, làm một người anh dịu dàng chín chắn, có khả năng thỏa mãn tất cả suy nghĩ, mộng tưởng kỳ lạ của cô ta, anh là thứ chân thật duy nhất trong cuộc sống giả dối hơn hai mươi năm qua của cô ta, ít nhất những gì tốt đẹp anh làm cho cô ta, đều là thật lòng...

Thẩm Niệm Niệm cầm điện thoại, không ngừng gọi cho Văn Dương, gửi tin nhắn cho anh ta, năn nỉ anh ta. Mà số Văn Dương đã không còn liên lạc được.

Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn tuyệt vọng, không biết nên làm sao, báo cảnh sát sao?

Không, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, tất cả của cô ta sẽ không còn nữa.

Nhưng nếu không báo cảnh sát, cô ta sẽ thật sự không được gặp lại Thẩm Sơ Ngôn...

Lúc này, Thẩm Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới một người.

...

Buổi chiều, màn hình điện thoại Thương Giới sáng lên, là một dãy số xa lạ.

Anh không biết số này, vừa nghe máy thì bên kia tắt máy, âm thanh tút tút vang lên.

Trước mắt đang mở họp, Thương Giới không để ý đến cuộc điện thoại kỳ lạ này, sau khi cúp điện thoại hai phút, một chuỗi tin nhắn đột nhiên được gửi đến: "Đường Tân Giang, vợ anh đang gặp nguy hiểm."

Thương Giới nhìn thấy tin nhắn, mày nhíu lại, nhân viên đang báo cáo thấy mặt tổng giám đốc tối sầm, căng thẳng đến mức giọng cũng thay đổi.

Thương Giới cầm điện thoại, bấm dãy số kia, nhưng vừa gọi đi đã bị cúp, anh gọi lại rất nhiều lần, đều bị cúp.

Tin nhắn gửi đến lần thứ hai: "Có người muốn Giang Tỉnh Tỉnh chết, đừng gọi cho tôi nữa, lập tức đến ngay, sắp không kịp nữa rồi."

Thương Giới bỗng nhiên đứng lên, khiến nhân viên xung quanh giật nảy mình, anh không kịp giải thích, sải bước ra ngoài cửa, để lại đám thành viên ban quản trị và nhân viên không rõ nguyên do.

Lâm Xuyên nhanh chóng đuổi theo Thương Giới: "Tổng giám đốc Thương, anh đi đâu thế, xảy ra chuyện gì à?"

Lâm Xuyên chú ý, bàn tay ấn thang máy của anh đang run rẩy.

"Đại tổng..."

"Báo cảnh sát." Anh thốt lên mấy chữ này: "Lập tức báo cảnh sát."

Lâm Xuyên lấy điện thoại ra, bấm 110.

Điện thoại kết nối, cửa thang máy cũng "Đinh" một tiếng, mở ra.

Thương Giới sải bước đi vào thang máy, đồng thời nhận lấy điện thoại trong tay Lâm Xuyên, tóm tắt đơn giản tình huống vừa rồi.

Ra khỏi tòa nhà, Lâm Xuyên đã thông báo người đưa xe Thương Giới đến.

Anh ấy đang định ngồi vào vị trí điều khiển, Thương Giới đã đưa tay chặn: "Cậu ở lại."

"Đại tổng!"

"Nghe lời." Thương Giới vỗ vai anh ấy: "Không sao đâu."

"Đại tổng, để tôi đi cùng anh đi, kỹ thuật lái xe của tôi tốt hơn."

"Cậu ở lại, làm việc với cảnh sát."

Thương Giới ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.

Một tiếng gầm rú vang lên, chiếc Rolls-Royce màu đen lướt ra ngoài, biến mất ở hoàng hôn cuối đường cái.

Anh tăng tốc độ, chạy tới đường Tân Giang, đồng thời mở điện thoại, gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh, nhưng điện thoại luôn trong trạng thái không gọi được.

Thương Giới hung hăng ném điện thoại sang bên cạnh, dẫn chân ga, chiếc Rolls-Royce bay nhanh trên đường cái.

Ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm tay lái đã trở nên ẩm ướt.

...

Thẩm Sơ Ngôn lái xe ra khỏi đường hầm, ngoài bờ sông cách đó không xa là hoàng hôn đỏ lửa, thi thoảng lại có chim bay ngang qua, mặt sông được dát ánh chiều tà, tựa như vẩy cá long lanh.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn điện thoại, không có tín hiệu.

"Anh Sơ Ngôn, điện thoại anh có tín hiệu không?"

"Anh tắt máy." Thẩm Sơ Ngôn nói: "Vừa rồi Thẩm Niệm Niệm đã oanh tạc điện thoại anh."

"Sao thế, cô ấy không chào đón em?"

Thẩm Sơ Ngôn rầu rĩ "ừ" một tiếng.

"Thảo nào anh lái chậm vậy." Giang Tỉnh Tỉnh nhìn tốc độ là 50 km/h, bất đắc dĩ nói: "Thật ra em có thể không đi, hôm nay là sinh nhật cô ấy, không nên làm cô ấy không vui."

Thẩm Sơ Ngôn lái xe chậm, không phải vì Thẩm Niệm Niệm không thích Giang Tỉnh Tỉnh đến dự tiệc, mà là... Anh đang tiến hành chuẩn bị tâm lý cho chuyện sắp xảy ra.

Một khi lớp cửa sổ giấy bị đâm thủng, thứ mà nhà họ Thẩm phải đón nhận, sẽ là một hồi long trời lở đất.

Muốn công bố vào tiệc sinh nhật Thẩm Niệm Niệm, trước mặt tất cả mọi người, là vì trong lòng anh có nỗi lo lắng khó nói, anh không quá tin tưởng bố mẹ, dù sao thì Thẩm Niệm Niệm là đứa trẻ họ nuôi từ nhỏ, còn Giang Tỉnh Tỉnh, đối với họ mà nói, gần như là người xa lạ.

Thẩm Sơ Ngôn không nắm chắc, nếu bố mẹ biết chuyện này, có thể mắt nhắm mắt mở không, tuy rằng xác suất như vậy là rất nhỏ, nhưng Thẩm Sơ Ngôn không muốn mạo hiểm.

Anh phải công bố chân tướng trước mặt bạn bè thân thích, sửa chữa sai lầm, để bụi về với bụi, đất về với đất.

"Tỉnh Tỉnh, anh có chuyện muốn nói với em." Thẩm Sơ Ngôn do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn quyết định thẳng thắn với Giang Tỉnh Tỉnh, lát nữa đỡ phải dọa đến cô: "Tại bữa tiệc, anh sẽ tuyên bố một chuyện rất quan trọng, thậm chí là có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em..."

"Anh Sơ Ngôn, anh nhìn phía sau xem, có chiếc xe nãy giờ vẫn theo đuôi chúng ta phải không?"

Thẩm Sơ Ngôn nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên, không biết từ khi nào, phía sau họ có một chiếc xe Jeep màu đen.

Giang Tỉnh Tỉnh đoán chiếc xe kia cố ý đi theo sau họ là vì tốc độ lái xe của Thẩm Sơ Ngôn đã chậm đến mức chỉ còn 40 km/h, chiếc xe kia vẫn không vượt lên, hiển nhiên cố ý đi theo sau họ.

Vì thế Thẩm Sơ Ngôn bật đèn xe phía sau, ý bảo chiếc xe kia có thể vượt lên.

Chiếc xe kia lập tức vượt lên, tăng tốc độ, đi song song với họ.

Nhưng không biết vì sao, trạng thái song song kéo dài một thời gian, chiếc xe Jeep kia vẫn không vượt qua họ.

Thẩm Sơ Ngôn không kiên nhẫn nhấn còi, nói với chủ xe kia: "Làm gì thế!"

Cửa sổ chiếc xe kia từ từ hạ xuống, Giang Tỉnh Tỉnh thấy rõ ràng, trong đôi mắt đen của Văn Dương là sát ý.

"Chết đi." Anh ta nói.

Giang Tỉnh Tỉnh hét lên một tiếng: "Là Văn Dương!"

Đúng lúc này, Văn Dương quay tay lái, xe Jeep đột nhiên đâm vào xe Thẩm Sơ Ngôn, khiến chiếc xe đụng phải vòng bảo hộ bên cạnh, âm thanh va chạm vang lên, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác cơ thể mình bị rung lắc long trời lở đất.

Thẩm Sơ Ngôn lập tức dẫm chân ga, tăng nhanh tốc độ: "Tỉnh Tỉnh, ngồi cho chắc."

Chiếc xe vượt qua chiếc xe Jeep, chạy về phía trước, chiếc xe Jeep cũng tăng tốc đâm vào họ, sau mấy lần va chạm, chiếc xe hơi đã bị lan can làm móp.

Phía trước có một đoạn lộ trình hai km, trên đường có một cái bảng, phía trên viết đang sửa chữa.

Đoạn đó không có bất cứ vòng bảo hộ gì, nếu xe chếch ra khỏi đường đi, phía dưới chính là sườn dốc mấy chục mét cùng con sông chảy xiết.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ánh mắt điên cuồng của Văn Dương, đột nhiên hiểu ra, đoạn đường đang sửa mới là mục tiêu của Văn Dương, anh ta muốn dồn họ xuống vách núi, anh ta muốn... Giết họ!

Trong lòng cô đột nhiên rét lạnh, đúng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái ngã tư.

"Anh Sơ Ngôn, mau phanh lại!"

Thẩm Sơ Ngôn cũng hiểu ý Giang Tỉnh Tỉnh, quyết đoán dẫm phanh.

Nếu dừng xe lúc này, có vòng bảo hộ bảo vệ, dù Văn Dương có va chạm xe họ thế nào cũng không thể lập tức dồn họ xuống sườn dốc, còn nếu lái tiếp, hậu quả là không thể tưởng tượng được!

Văn Dương thấy Thẩm Sơ Ngôn dừng xe ở ngã tư đường, anh ta cũng lập tức dừng xe, sau đó quay đầu, gia tăng tốc độ, đâm vào xe Thẩm Sơ Ngôn.

"Văn Dương! Anh điên rồi! Mau dừng lại!"

Đôi mắt Văn Dương bị tơ máu che kín, vẻ mặt vặn vẹo, cả người đã rơi vào trạng thái điên cuồng, như muốn bỏ mạng tại đây.

Anh ta điên rồi.

Cửa xe Thẩm Sơ Ngôn bị đâm đến mức thay đổi hình dạng, mà Văn Dương không hề có ý dừng lại, anh ta đang quyết tâm, nhất định phải đâm hai người trên xe xuống sườn dốc.

Giang Tỉnh Tỉnh bị lắc lư đến mức choáng váng, dần dần, va chạm dừng lại, xe Văn Dương bắt đầu lùi ra sau, vốn còn cho là anh ta từ bỏ, không ngờ rằng, chiếc xe Jeep màu đen kia lùi khoảng hai trăm mét, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất, vọt đến chỗ họ!

Anh ta muốn ngọc đá cùng vỡ!

Thẩm Sơ Ngôn cởi dây an toàn: "Mau xuống xe!"

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng cởi dây an toàn, đưa tay đẩy cửa xe.

"Không được, anh Sơ Ngôn, cửa kẹt rồi!"

Giang Tỉnh Tỉnh cố gắng đẩy cửa xe, nhưng cửa xe lại không hề sứt mẻ, Thẩm Sơ Ngôn mở cửa bên phía mình, cố gắng đẩy ra, may là cửa bên này vẫn mở được.

"Qua bên này."

Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu, bên ngoài chiếc kính chắn gió vỡ vụ, chiếc xe Jeep đã gần ngay trước mắt, không bao lâu nữa sẽ đâm vào!

"Anh Sơ Ngôn, anh xuống mau!"

Lúc này Thẩm Sơ Ngôn ra thì vẫn còn kịp, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh ngồi ở ghế phụ, muốn ra thì khó khăn hơn.

"Đi mau! Đừng quan tâm đến em!" Giang Tỉnh Tỉnh nôn nóng đến mức trào nước mắt.

Hai mươi mét, mười mét, năm mét... Chiếc xe Jeep tựa như một con trâu hung mãnh đang phẫn nộ, đã gần ngay trước mắt.

Đôi mắt Thẩm Sơ Ngôn đỏ bừng, không kịp suy nghĩ, anh nhào qua, dùng toàn bộ cơ thể bảo vệ Giang Tỉnh Tỉnh.

"Anh sẽ không để ai tổn thương em nữa."

Giang Tỉnh Tỉnh nhắm chặt mắt lại, tay nắm góc áo anh.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rầm vang lên, nhưng không hề có chấn động nghiêng trời lệch đất như dự kiến, Giang Tỉnh Tỉnh hoảng hốt mở mắt, xuyên qua tấm kính vỡ vụn, cô nhìn thấy chiếc xe Jeep kia đã đâm nát vòng bảo hộ, nửa thân xe treo trên vách núi, lung lay sắp đổ.

Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đâm vào chiếc xe Jeep, va chạm mạnh khiến phần đầu xe đã nát bươm.

Là chiếc Rolls-Royce kia đột nhiên xông tới từ ngã tư đường, đâm vào chiếc xe Jeep... Nếu không, lấy tốc độ của chiếc xe Jeep, Giang Tỉnh Tỉnh và Thẩm Sơ Ngôn đã mất mạng.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy rõ ký hiệu của chiếc Rolls-Royce kia, hô hấp đột nhiên ngừng lại, sau đó cô bắt đầu há miệng thở dốc, bò ra khỏi xe như phát điên, chạy đến chiếc Rolls-Royce đã nát vụn kia.

Sao cô có thể không nhận ra chiếc xe kia, đó là xe của Thương Giới!

"Thương Giới!"

Thân xe bốc khói, cách tấm kính vỡ, Giang Tỉnh Tỉnh loáng thoáng có thể nhìn thấy người đàn ông tựa đầu vào túi khí, mặt đầy máu tươi, hai mắt nhắm nghiền.

"Thương Giới!"

Giang Tỉnh Tỉnh khóc lóc, tuyệt vọng hét lên: "Cứu mạng! Có ai không, cứu anh ấy! Cứu anh ấy!"

Con đường này quá mức hoang vắng, xung quanh gần như không có xe đi ngang qua.

Giang Tỉnh Tỉnh tìm được điện thoại, bấm quay số nhanh, sau đó vọt tới bên cạnh xe, đập mạnh vào cửa, khóc kêu tên anh.

"Thương Giới, Thương Giới, em là Tỉnh Tỉnh đây! Anh mở mắt nhìn em đi, xin anh đấy, anh mở mắt nhìn em đi."

Máu tươi chảy dọc theo mặt anh, đôi mắt anh nằm giữa vũng máu, anh từ từ mở một con mắt, nhìn cô bên ngoài cửa sổ xe.

Khóe môi Thương Giới mấp máy, như đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh gì, Giang Tỉnh Tỉnh đảo mắt, nhìn thấy ngón áp út anh cong lại....

"Đừng sợ, em không đau, anh đừng khóc, được không?"

...

Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, phía sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát màu đen.

Thương Giới được nhân viên y tế đưa ra khỏi xe, đặt lên cáng, nâng lên xe cứu thương.

Giang Tỉnh Tỉnh khóc lóc chạy tới, cầm tay anh, Thương Giới mở mắt nhìn cô, dịu dàng nói.

"Khóc gì chứ, người đàn ông của em không chết."

Còn có bản lĩnh nói đùa.

Giang Tỉnh Tỉnh khóc đến mức không thở nổi, muốn nói gì cũng không nói nên lời.

Y tá kêu Giang Tỉnh Tỉnh lên xe, băng bó vết thương cho cô, lúc này Giang Tỉnh Tỉnh mới chú ý, cánh tay cô bị kính vỡ đâm vào.

Cô quay đầu lại, Thẩm Sơ Ngôn đang được nhân viên y tế đỡ ra khỏi xe, trán bị trầy da, được băng lại.

Thẩm Sơ Ngôn giơ tay lên, ý bảo cô yên tâm.

Đầu óc Giang Tỉnh Tỉnh chấn động, tất cả ký ức đứt đoạn trong đầu cô, dần trở thành mạch ký ức hoàn chỉnh.

Người bố nghiêm túc, người mẹ dịu dàng, còn có người anh luôn nhường nhịn cô... Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã đánh mất họ.

"Anh..."

Cô vô ý thức lẩm bẩm một tiếng.

Xe cứu thương từ từ đóng lại, Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng nhìn sang, bóng dáng Thẩm Sơ Ngôn dần biến mất cùng tia sáng cuối cùng.

...

Buổi tối tám giờ, khách sạn Thế Kỷ.

Đại sảnh bữa tiệc trống không, còn sót lại đầy rượu vang và thức ăn đắt tiền, trên chiếc bàn tròn chính giữa đại sảnh, còn để một chiếc bánh kem ba tầng tinh xảo.

Trên bánh kem là một cô công chúa mặc váy bằng chocolate, phía dưới là một dòng chúc phúc viết bằng mứt hoa quả: Chúc công chúa nhỏ đáng yêu nhất của nhà họ Thẩm, Thẩm Niệm Niệm, sinh nhật hai mươi tư tuổi vui vẻ.

Thẩm Niệm Niệm mặc chiếc váy công chúa trắng tinh, run rẩy đến trước bánh, nhìn một loạt chữ kia, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang đường lại trào phúng.

Sau những trận cười và náo nhiệt, tất cả những gì còn lại chỉ là hư không.

Vừa rồi có người thông báo, xe Thẩm Sơ Ngôn xảy ra tai nạn nghiêm trọng trên đường Tân Giang, mọi người đều chạy tới bệnh viện, tiệc sinh nhật của cô ta đột nhiên yên ắng, không ai nhớ đến cô ta, cũng không ai để ý đến cô ta.

Cô ta như trở về mười mấy năm trước, thành con bé Tần Tiểu Lị quê mùa không ai yêu thương, không ai thích, không ai hỏi thăm.

Cô ta cướp đi cuộc đời thuộc về Thẩm Niệm Niệm, cũng cướp đi bố mẹ và anh trai Thẩm Niệm Niệm, cướp đi tất cả tình yêu vốn là của Thẩm Niệm Niệm.

Mà giờ... Cô ta biết, tất cả đã không thể vãn hồi.

Thẩm Niệm Niệm dùng tay cầm công chúa trên bánh kem, nhét vào miệng, cắn đi phần đầu.

Đúng lúc này, cửa đại sảnh bị đẩy ra, vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi đến, trong đó có một người là Lý Lâm.

Cảnh sát đến trước mặt Thẩm Niệm Niệm, mặt không biểu tình, nói: "Tần Tiểu Lị, chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến vụ tai nạn giao thông mang tính mưu sát trên đường Tân Giang, mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát."

Thẩm Niệm Niệm run rẩy vươn tay, còng tay lạnh băng khóa lại.

...

Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Tất cả người thân và bạn bè đến thăm, bao gồm đối tác làm ăn sau khi nghe được tin, vội vàng chạy đến đều bị y bác sỹ chặn lại bên ngoài.

Bác sĩ nói, thương tích của Thương Giới không quá nghiêm trọng, nội tạng chưa bị tổn hại, đây là trong cái rủi có cái may, chỉ là phần đầu bị rách, khâu mấy mũi.

Xe đắt cũng có lý do của nó.

Lâm Xuyên nói nếu là chiếc xe khác, lấy tốc độ như vậy, trực tiếp đâm vào chiếc xe Jeep đang chạy như bay, đừng nói là nội tạng bị tổn hại, ngay cả nội tạng bay ra cũng có khả năng!

Chiếc Rolls-Royce Phantom này đã được Lâm Xuyên tự mình đến xưởng tiến hành cải tạo đặc biệt về phương diện an toàn, lại không ngờ rằng thật sự sẽ có một ngày phát huy tác dụng.

Bố mẹ Thương Giới ở phòng bệnh một lát, xác định con cái thật sự không sao, lúc này mới đi.

Để lại hai người gần gũi với anh nhất - Giang Tỉnh Tỉnh và Lâm Xuyên, ở phòng bệnh chăm sóc anh.

Trên đầu Thương Giới quấn băng gạc trắng tinh, từ từ mở mắt. Vốn còn cho rằng sẽ thấy vợ mình rơi nước mắt, nắm tay anh khóc sướt mướt, lải nhải nói em không thể không có anh. Nhưng mà, nước mắt không có, lo lắng càng không, ngay cả bên mép giường cũng không có một ai.

Thương Giới ngồi dậy, nhìn xung quanh, trên sô pha trong phòng bệnh, Giang Tỉnh Tỉnh và Lâm Xuyên đang chơi bài Trá Kim Hoa [1].

[1] Một loại bài dân gian của Trung Quốc

"Tôi ăn."

"Tôi lại ăn."

"Tôi cũng ăn!"

"Ha ha, đừng có hối hận, tôi ngả bài rồi!"

"Mẹ nó!"

"Đưa tiền đưa tiền"

Lâm Xuyên phẫn uất móc ví tiền ra, ngẩng đầu, cùng Thương Giới bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt.

"Đại tổng, anh tỉnh rồi à!"

Thương Giới: "Sao, tôi tỉnh cậu còn không vui?"

Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ nhảy xuống sô pha, trực tiếp bổ nhào vào người Thương Giới, ôm cổ anh: "Ôi, ông xã tỉnh rồi!"

"Này! Phu nhân cẩn thận!" Lâm Xuyên lo lắng nhắc nhở Giang Tỉnh Tỉnh: "Vừa bị tai nạn đấy, nhẹ tay nhẹ chân chút, đừng có làm anh ấy đau."

"Đâu có dễ vậy chứ." Thương Giới cười giang tay: "Nào, vợ anh đến ôm một cái nào."

Giang Tỉnh Tỉnh ôm anh thật chặt, sau đó hôn anh: "Không sao là tốt rồi."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thương Giới nhìn lên, chuyển sang Lâm Xuyên, mà Lâm Xuyên sau vài giây đối mắt với anh, bài trong tay lả tả tuột xuống, rơi đầy đất.

Mẹ nó! Anh ta... Không phải đại tổng!

Giang Tỉnh Tỉnh không nhận thấy được sự khác thường của người đàn ông trước mặt, cô buông tay, sờ trán anh, nắn bóp mặt anh: "Cho nên hoàn toàn không thành vấn đề sao?"

"Ừ."

"Có khó chịu ở đâu không?"

"Có."

"Em giúp anh gọi bác sĩ!" Giang Tỉnh Tỉnh nói xong thì định đứng dậy, Thương Giới lại nắm tay cô, kéo cô về, đè cô ở xuống giường mà hôn.

Giang Tỉnh Tỉnh ngã vào gối đầu mềm mại, bị anh đè dưới thân điên cuồng hôn môi, suýt nữa không thở nổi.

Nụ hôn của anh vô cùng táo bạo, mang theo sự phát tiết.

Trước đây anh không hôn cô như vậy, anh Thương có giáo dưỡng tốt đẹp, ngay cả hôn cũng tao nhã kiềm chế, thâm tình lại lưu luyến, hôn môi với anh, tựa như nhấm nháp một viên chocolate mãi mãi không tan, khiến người ta quyến luyến.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng đã nhận ra chỗ không thích hợp, cô mở mắt nhìn anh.

Anh đang nắm cằm cô, hôn cô như đang ăn kẹo, nhẹ nhàng liếm, tỉ mỉ gặm cắn, như muốn ăn cô vào bụng.

Anh mở mắt, đôi mắt tối tăm thâm thúy nhìn cô, trong mắt có ý cười.

Anh vừa nhìn vừa hôn cô, giao lưu kích thích như vậy khiến cơ thể Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng rất lớn.

Thương Giới nhàn nhạt nói: "Lâm Xuyên, đi ra ngoài."

Lâm Xuyên:...

Anh ấy ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lấy điện thoại, định gọi bác sĩ Lawrence.

Do dự một lát, anh ấy vẫn khóa màn hình điện thoại lại.

Để cho anh ta ở với phu nhân thêm một lát đi.

Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh ra, nói: "Dừng chút đã."

Thương Giới ngồi trên giường bệnh, giương mắt nhìn cô, khóe mắt có nếp nhăn rất sâu khi cười.

"Xin chào."

Giang Tỉnh Tỉnh đưa ly nước cho anh: "Tốt gì mà tốt [2], sắp bị anh hù chết rồi."

[2] Xin chào còn có nghĩa là em/cậu/anh/cô/... tốt

"Giang Tỉnh Tỉnh, xin chào."

"Nói cứ như lâu rồi không gặp vậy."

Giang Tỉnh Tỉnh nói xong, đột nhiên dừng lại, cái ly trong tay rơi xuống đất, nước loang ra.

Cô mở to hai mắt, yên lặng nhìn Thương Giới, kinh ngạc: "Anh đừng nói, anh là...."

Nụ cười nơi môi anh dần gia tăng: "Là anh."

Giang Tỉnh Tỉnh nhận ra ánh mắt vô cùng quen thuộc này, đây là anh của nhân cách thứ hai!

Cô sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào.

Nhẹ nhàng nói một câu anh đã trở lại, hay là ôm anh khóc lóc thảm thiết nói em rất nhớ anh?

Không, cô không làm gì cả, trầm ngâm một lát, cô bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó cầm tay anh, cẩn thận nhìn.

Tay anh vẫn trắng trẻo thon dài như vậy, mu bàn tay bị kính vỡ quẹt vài đường, nhưng miệng vết thương rất nông, không nghiêm trọng lắm, cho nên không băng bó.

Cô đưa tay anh đến bên môi mình, hôn, rồi lại đưa tay vuốt ve mặt anh, cười nói: "Tóm lại, không sao là tốt rồi."

Ánh mắt Thương Giới bắt đầu trở nên vô cùng nóng bỏng, mà trong sự dịu dàng nóng bỏng, còn có quyến luyến và không nỡ.

"Anh nên gọi em là Niệm Niệm."

Giang Tỉnh Tỉnh đã biết được mọi chuyện từ Thẩm Sơ Ngôn, bởi vậy nghe anh gọi hai chữ này cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Vẫn cứ gọi là Tỉnh Tỉnh đi, tên kia em nghe không được tự nhiên."

"Từ lần đầu tiên thấy em, anh đã nhận ra." Thương Giới bình tĩnh nói: "Em là Niệm Niệm, là em gái nhỏ của anh."

Ký ức của Giang Tỉnh Tỉnh không hoàn chỉnh, vì còn quá nhỏ, lại phải chịu kích thích, không nhớ được rất nhiều chuyện.

Vụ bắt cóc này, cô từng nghe cảnh sát nói, cũng biết được vài chuyện từ Thẩm Sơ Ngôn.

Thương Giới thương tiếc vuốt ve vết sẹo giữa trán cô, đau lòng nói: "Anh ta trơ mắt nhìn tên ác ma kia đẩy em xuống dòng nước chảy xiết, chẳng thể làm gì... Anh ta khóc, anh ta hô lên, anh ta hét lớn, thậm chí hận không thể giết tên ác ma kia, nhưng anh ta quá yếu ớt, anh ta bất lực."

"Sau đó, Thẩm Niệm Niệm lại xuất hiện như kỳ tích, sau khi nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm sống lại, tinh thần anh ta bắt đầu trở nên mơ màng, trở nên giống một thằng ngốc, mà đúng lúc đó, anh được sinh ra..."

Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc nhìn anh.

Khóe môi Thương Giới nhếch lên, thong thả ung dung nhắc lại những chuyện trong quá khứ: "Anh xuất hiện, cứu anh ta một mạng, anh ta không còn nhớ gì, không nhớ mình từng yếu đuối bất lực, không nhớ cô em gái mà mình yêu thương bị mưu sát, không nhớ mình từng trơ mắt nhìn cô bé đó bị dòng nước vây lấy, tất cả, anh ta đều không nhớ rõ."

Đáp án dần hiện lên, trong lúc thảng thốt, Giang Tỉnh Tỉnh hiểu được, là vì chứng kiến cái gọi là "sống lại" sau cái chết của cô, khiến cho Thương Giới của hồi nhỏ bắt đầu xuất hiện chứng tinh thần phân liệt, mà đúng là vì rơi vào trạng thái mơ màng hỗn độn mới khiến anh thoát ra khỏi bóng ma, tiếp tục sống.

"Cho nên anh luôn nhớ tất cả."

Thương Giới lắc đầu: "Cũng không phải là luôn nhớ, có một thời gian rất dài, anh rơi vào trạng thái hoang mang đau đớn, phần đau đớn này là do anh cùng anh ta gánh vác, rất nhiều lúc, thậm chí anh không thể biết được mình là ai."

"Nhưng mà giờ đã tốt rồi..." Anh nhẹ nhàng cầm tay cô: "Anh cũng có thể giải thoát."

Giang Tỉnh Tỉnh thấy được sự từ biệt từ trong ánh mắt Thương Giới, cô đột nhiên luống cuống: "Anh nói gì?"

"Việc trị liệu của anh ta có hiệu quả rõ ràng, ký ức đang từ từ sống lại, giờ anh ta đã có thể thừa nhận tất cả nỗi đau, anh không còn lý do tồn tại nữa, tất nhiên phải rời đi."

Giang Tỉnh Tỉnh nắm chặt tay anh, ngay cả hít thở cũng đau đớn.

"Em là một người vợ rất tốt." Thương Giới tay xoa mặt cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, không chết đâu, tất cả những gì đã trải qua, anh nhớ hết."

Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng nức nở.

Thương Giới lấy khăn giấy, bóp mũi cô: "Được rồi, anh và anh ta, về bản chất chính là một người, tất cả mọi chuyện đã trải qua, đều là một Thương Giới đồng hành cùng em, anh ta chính là anh, anh chính là anh ta, hiểu không?"

Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ ửng, hoang mang nhìn anh: "Thật không?"

"Ông đây lừa em khi nào chưa?"

"Anh nhìn đi." Cô lại khóc: "Anh ấy chưa bao giờ nói ông đây, anh đang gạt em!"

"Haiz, em đấy." Thương Giới đau lòng ôm cô: "Sau này sẽ nói thôi, nghe lời, đừng khóc, nếu không người khác sẽ thật sự cho là anh đã chết."

Giang Tỉnh Tỉnh chùi nước mắt nước mũi vào áo anh, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn anh.

Thương Giới sửa cổ áo cho cô, vuốt những sợi tóc lộn xộn ra sau, dịu dàng nói: "Anh muốn ngủ một lát, em ở đây với anh, được không?"

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu: "Em ở với anh."

Thương Giới bình tĩnh nằm xuống, Giang Tỉnh Tỉnh tựa như một con mèo, ghé vào bên cạnh anh, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Thương Giới nhắm mắt lại, đồng thời nắm tay cô, như đang thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cuối cùng cũng tìm được em về..."

Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng khều lòng bàn tay anh: "Ngủ rồi à?"

"Ừ."

Qua một lát, cô lại khều khều: "Ngủ rồi à?"

Anh biết, cô không nỡ.

"Ngủ rồi, ông xã của em sẽ lập tức trở lại."

...

Vô tri vô giác, Giang Tỉnh Tỉnh cũng thiếp đi.

Như Thương Giới mong muốn, lúc anh tỉnh lại, điều đầu tiên anh nhìn thấy là vợ mình đang ghé vào giường bệnh, nắm chặt tay anh, mặt đầy nước mắt.

Anh còn tưởng là lúc tỉnh lại sẽ thấy cô gái này cùng cái tên không có lương tâm Lâm Xuyên kia đánh bài.

Xem ra là đã tiến bộ.

Thương Giới nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai từ từ rót vào, tất cả bình thản mà yên tĩnh.

Tay anh nắm chặt tay cô.

Lúc này, Lâm Xuyên đẩy cửa đi vào, Thương Giới làm động tác im lặng với anh ấy, Lâm Xuyên gật đầu, lui ra ngoài.

...

Buổi sáng, Lawrence có tới một lần, sau khi tiến hành chẩn bệnh thì vui vẻ nói: "Chúc mừng, Louis, cậu đã hoàn toàn bình phục."

Thương Giới đứng cạnh ban công, nhìn núi được mây bao bọc xa xa, dưới ánh mặt trời, ngũ quan nhu hòa, đẹp đến mức khiến người ta không dời được mắt.

"Giờ cậu cảm giác thế nào?" Lawrence vô cùng hồi hộp.

Phản ứng của Thương Giới lại rất bình tĩnh: "Rẽ mây nhìn thấy mặt trời, nghĩ tới rất nhiều chuyện."

"Chính là như thế, chính là cảm giác này, chúc mừng."

"Vất vả cho cậu rồi." Thương Giới đưa tay vỗ vai anh ta: "Nhiều năm qua, vì bệnh của tôi, cậu phải rời khỏi tổ quốc của mình, cảm ơn."

Lawrence mỉm cười: "Louis, cậu là bạn tốt nhất của tôi, cũng là bệnh nhân ưu tú nhất của tôi, chữa khỏi bệnh của cậu, danh lợi tôi đạt được là không cách nào tưởng tượng, cho nên cậu không cần phải thấy áy náy."

Thương Giới gật đầu, ngóng nhìn núi nơi xa xa, trên đỉnh đầu là mảnh trời xanh thẳm, anh nhắm mắt lại, cảm giác hô hấp trở nên thông thuận, toàn bộ thế giới trở nên bình yên mà trong sáng.

Nửa tháng sau, Thương Giới xuất viện, Giang Tỉnh Tỉnh cùng Lâm Xuyên đưa anh về nhà.

Trên đường, Lâm Xuyên cùng Giang Tỉnh Tỉnh lại bắt đầu đánh cược, Thương Giới ngồi ở ghế sau, bất đắc dĩ nhìn hai người đánh cược đèn đỏ hay đèn xanh phía trước.

"Là đèn đỏ! Đưa tiền đưa tiền!"

"Lâm Xuyên, cho chừa cái tội, anh cho là tôi không biết sao, anh cố ý đi chậm lại, lúc này mới gặp đèn đỏ! Người đưa tiền chính là anh!"

"Tôi không có!"

"Không được, đưa tiền đây."

"Cô nằm mơ!"

"Tôi bảo chồng tôi sa thải anh."

"Đó là không thể nào." Lâm Xuyên nói: "Tôi ở với tổng giám đốc Thương mười mấy năm, anh ấy không xa tôi được."

Giang Tỉnh Tỉnh buồn nôn: "Anh thật buồn nôn, anh cũng đâu phải phụ nữ của anh ấy, có gì mà không xa được."

"Tình cảm giữa tôi và tổng giám đốc Thương, phụ nữ có thể so sao?"

"Chắc chắn là không thể so được, hồi nhỏ tôi còn tắm chung với anh ấy, cô tắm chưa?"

Giang Tỉnh Tỉnh nở nụ cười đắc ý: "Sao lại chưa! Chúng tôi không chỉ tắm chung, chúng tôi còn..."

Thương Giới ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Này."

Giang Tỉnh Tỉnh lập tức ngậm miệng, sau một lúc lâu lại nở nụ cười.

"Hai người có thể để người bệnh yên tĩnh một lát được không?" Thương Giới dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, dưỡng thần: "Người bệnh nghe thấy giọng hai người, đau đầu."

Giang Tỉnh Tỉnh trừng mắt nhìn Lâm Xuyên, hạ giọng: "Nghe thấy chưa, ông chủ anh đau đầu."

"Ai ríu rít như chim sẻ không biết, lúc chưa có cô, ông chủ tôi chưa bao giờ đau đầu."

"Anh nhìn xem, giờ ai đang ríu rít?"

Lâm Xuyên còn cáo trạng với Thương Giới: "Ông chủ, xem cô ấy kìa."

Thương Giới nhắm mắt lại, bình tĩnh mà nói: "Cô ấy không hiểu chuyện, cậu nhường một chút."

"Không nhường được không?"

Thương Giới mở mắt, khóe môi có nụ cười, dịu dàng nói: "Tổ tông nhà chúng ta, ngay cả tôi cũng phải nhường, cậu có thể không sao?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!